-
"Trưởng thành"?
[IMG]data/attachments/18/18777-c1e782b76f5b52d7ea03bf73406b8a53.jpg[/IMG]
Mỗi lần đứng trên mái hiên tầng hai, khi nhìn ra ánh đèn ở khung cửa sổ ở phía xa xa ấy, vẫn để lại những nỗi day dứt.
Những ngày tháng sống tạm trong khu tập thể cũ, tuy ngắn ngủn, nhưng lại lưu giữ những niềm hạnh phúc nho nhỏ mà đáng trân trọng.
Vẫn là câu chuyện đôi vợ chồng hàng xóm già. Ông và bà hay nhờ tôi làm vài việc linh tinh, tuy nhiều lúc bận đến điên đầu, chạy lên chạy xuống, nhưng vẫn cố gắng thực hiện cho được. Vì người già, đáng được tôn trọng! Nhưng ngày tôi chuyển đi, cũng là ngày ông mất, đột ngột! Sáng hôm ra đi, ông nhờ tôi gọi điện cho một ai đó, bảo về ngay, rất gấp, lúc đó ông vẫn còn tỉnh táo, không ai nghĩ... Gọi được hai ba cuộc thì bố mẹ tôi bảo xuống ngay nhà còn nhiều việc, tôi đành phải xin phép. Đến sáng hôm sau, tôi biết tin ông đi đêm qua, quá bất ngờ, và giờ thì nỗi áy náy ấy vẫn cứ dai dẳng không nguôi trong tôi. Những ngày ấy, nỗi háo hức về căn nhà mới, rồi công việc, rồi nhiều hoạt động cứ cuốn tôi đi, chỉ sau một vài ngày, tôi không còn nhớ gì về sự ra đi đó nữa. Liệu ông trên trời có trách tôi vô tâm?
Tôi nghe người lớn nói, "ông già phiền phức lẩn thẩn ấy chết rồi!". Thì ra người lớn coi đó là phiền phức? Đấy chính là sự độc ác và cái giá phải trả của sự trưởng thành ư? Thế mà tại sao con người ta cứ muốn lớn?
Thời gian ấy, tôi cũng được trải qua những hạnh phúc tưởng chừng không bao giờ nắm bắt được. Ấy thế mà nó đã tồn tại, thực sự tồn tại, nhưng rồi tôi lại không biết trân trọng mà giữ chặt nó, giờ thì nó ra đi để tôi học cách "trưởng thành".
Tôi cần phải trưởng thành. Tôi phải có trách nhiệm của người con gái lớn trong gia đình. Tôi cũng đau lòng không kém gì bố mẹ khi đứa em gái bướng bỉnh không nghe lời. Tôi phải, tôi phải...!
Cầm máy gọi điện cho bà nội, chẳng có chuyện gì cả, nhưng không hiểu sao khi nghe thấy giọng nói ấy, lại không thể giữ nổi cái tiếng nấc nghẹn ngào, giả vờ cười lảng sang chuyện khác. Đây là "trưởng thành" ư? Mỗi lần có cơ hội để trốn tránh cái áp lực trên thành phố, cái đứa hay suy nghĩ linh tinh lại chạy về để chui vào bếp với bà, hay ôm lưng còng của bà ngủ. Bà ơi, bà chờ nhé, ngày mai kia thôi, cháu sẽ lại về với bà!
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Chiec-la-vo-tinh-Nhat-Ha-ft-Hong-Nhung/IW997CI8.html
-
Đông rồi sẽ qua.
Xuân ngời bên trời
...
-
tự truyện của bé Thảo ah
-
Căng, mấy anh chơi cổ phiếu nghe bài lãng mạn này thì sao chịu nổi???
-
Bài viết ý nghĩa thật đấy Thảo! Theo mình thì trưởng thành là khải niệm mang ý nghĩa tương đối vì đối với từng cá thể và mối quan hệ nhất định thì sự đánh giá về mức độ trưởng thành là khác nhau! :alcoholic: Và 100% là ta sẽ không bao giờ trưởng thành trong suy nghĩ của ta cả!
-
Ước gì tôi KHÔNG TRƯỞNG THÀNH
Quyền viết bài
- Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
- Bạn Không thể Gửi trả lời
- Bạn Không thể Gửi file đính kèm
- Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
-
Nội quy - Quy định
Đồ da là một vật dụng khá thân thuộc đối với chúng ta. Tuy được dùng phổ quát nhưng không phải ai cũng biết cách bảo quản chúng. Da thường có các đặc tính như dễ khô, nứt gãy,… thành ra trong quá...
5 bí quyết bảo quản đồ da trước...